Cô giáo mầm non của bản Cây Sạch
Cập nhật ngày: 20-01-2016
 
Gần năm năm bám bản tại Trường mầm non Huổi Lếch, huyện Mường Nhé (Điện Biên), cô giáo Phùng Thị Huyền (trong ảnh) sinh năm 1990, người dân tộc Mường đã vợt qua mọi khó khăn, đem cái chữ đến với con em người dân tộc thiểu số (DTTS), để lại niềm tin yêu, cảm phục đối với người dân nơi đây. Vừa qua, trong chương trình "Chia sẻ cùng thầy, cô", 64 giáo viên “cắm bản” tiêu biểu được tuyên dương Phùng Thị Huyền là người trẻ nhất.
 

Trường mầm non Huổi Lếch có bảy điểm trường, mỗi điểm cách nhau 4 - 5 km đường rừng, đi lại rất khó khăn. Nhớ lại những ngày đầu về nhận công tác, Huyền kể, điểm trường của cô nằm ở bản Cây Sạch. Mùa khô, muốn mua thứ gì, phải đi quãng đường 20 km ra thị trấn. Còn mùa mưa, đường lầy lội, bên cạnh là vực sâu thăm thẳm, cô đành chịu, đôi khi nhịn đói. Lần đầu đứng lớp, Huyền chưa quen nghề, nhìn các cháu nhỏ lấm lem, áo quần thiếu thốn, ngồi dưới lớp học lợp mái tranh trống hoác, đôi khi có mưa lại di chuyển mỗi em ngồi một góc, Huyền lại bật khóc…

Huyền tâm sự, thời gian đầu về bản, cái khó nhất là vận động các em đến trường. Do dân trí thấp, nhiều phụ huynh còn nghi ngờ, nhất quyết không để con tới lớp. Gặp các em đã khó, gặp được bố mẹ cũng không đơn giản, bởi người dân địa phương đi làm nương rẫy, tối mịt mới về nhà. Nhưng vận động một lần, hai lần chưa được, thì Huyền đi ba, bốn lần. Thấy cô giáo Huyền hiền dịu, nhẹ nhàng mà kiên trì, chịu khó, cha mẹ các em dần tin tưởng, gửi con đến trường “để cô giáo nuôi”. Cứ thế, một mình cô vừa dạy học, vừa làm công tác bán trú cho các cháu trong gần năm năm.

Nguồn động lực giúp Huyền vượt qua những khó khăn ấy chính là người chồng của cô. Chồng cô - thầy giáo Hà Trung Thành, cũng người dân tộc Mường, cùng quê, sinh ra tại Tân Sơn (Phú Thọ), là giáo viên tiểu học “cắm bản” ngay trên địa bàn xã Huổi Lếch. Nơi làm việc của vợ chồng Huyền chỉ cách nhau chừng 5km, nhưng có khi cả tuần không gặp được nhau... Huyền nói: “Mỗi khi thấy hụt hẫng trước công việc bề bộn, em lại nhận được sự chia sẻ, động viên, giúp đỡ của chồng, khiến em thấy hạnh phúc, có thêm ý chí phấn đấu”. Để yên tâm công tác, năm năm qua, tôi phải gửi lại con ở Tân Sơn để mẹ chồng nuôi.

Trước khi xuống Hà Nội tham dự lễ vinh danh 64 giáo viên “cắm bản” tiêu biểu, Huyền gọi điện thoại nhờ mẹ chồng đưa cháu ra Thủ đô để hai mẹ con có dịp gặp nhau sau gần nửa năm xa cách. Huyền tâm sự: “Về Hà Nội, giữa nơi thành thị phồn hoa, tôi càng cảm thấy yêu học sinh mình hơn. Hằng ngày đi học về, các cháu chẳng được tiếp xúc với ai ngoài bố mẹ và người trong bản, cho nên tiếng phổ thông chỉ có thể nói bập bẹ. So với bạn bè cùng trang lứa ở đồng bằng, các cháu còn thiệt thòi quá! Trở về Huổi Lếch, tôi sẽ nỗ lực hơn trong công việc, cố gắng bù đắp nhiều hơn cho các em đồng bào DTTS nơi đây…”.

Nguồn nhandan.com.vn